Thông tin du học sinh
Nguyễn Lê Huyên, cựu học sinh lớp 10 trường THPT chuyên Lê Quý Đôn.
Thành công với chương trình THPT năm 2019 – 2020. Tại trường Creative Technologies Academy, tp Cedar Springs, bang Michigan, Mỹ.
Cảm nhận du học sinh
Cảm ơn các chị tại EduPath đã hỗ trợ chuẩn bị hồ sơ thật tốt và trang bị đầy đủ cho em mọi hành trang cho việc học tập tại nước Mỹ. Mình cùng gia đình Host đã có những kỉ niệm vô cùng đáng yêu. Gia đình Host thực sự rất thương mình, đó đã là nhà của mình ngay từ những hôm đầu đến nước Mỹ với tâm trạng còn rụt rè, sợ sệt. Host đã nói với mình rằng: “It’s not my house. It’s our house”. Mình còn là con cháu của gia đình nội ngoại của Host nữa.
Hôm về nhà, thấy mẹ thấy ba tự nhiên mắt đỏ hoe, bao nhiêu ấm ức cùng tủi thân chỉ muốn ôm mẹ kể hết. Một năm đi du học đối với nhiều người thì chuyện nhỏ với riêng mình có lẽ là cả một hành trình của sự trưởng thành.
Ngày đầu tiên đến nước Mỹ mọi thứ đã khó khăn hơn mình nghĩ, hành lý của mình vỡ, bao nhiêu mỳ tôm, bánh trái các thứ ba mẹ chuẩn bị cho loáng phát đâu mất, những ngày trời đầu thu nhưng lại lạnh buốt, tiếng anh thì bập bẹ, mình đã xém khóc, dù đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ mình vẫn thấy ngỡ ngàng quá đỗi.
Mình thật sự bị sốc văn hóa, ở Mỹ chán hơn những gì mình từng hình dung và tưởng tượng, suốt thời gian đầu mới qua Mỹ mình đã nghĩ mình sẽ về Việt Nam vào kỳ tới vì mình thấy mệt quá.
Mình nghĩ mình không còn một chút động lực và năng lượng nào nữa để viết tiếp hành trình ở Mỹ của mình. Mình còn nhớ có một ngày đầu đông, tháng Mười Hai, Michigan phủ tuyết trắng xóa, mình bị điểm thấp, bao nhiêu đen đủi cứ kéo đến vào đúng ngày hôm đó, mình đã đứng giữa cái lạnh âm hai mươi độ C mà khóc nức nở, lúc ấy, mình nghĩ, mình sẽ phải về nhà.
Nhưng có lẽ, chẳng một chú chim nào rời tổ mà quay về khi chẳng mang thương tích, những cánh chim đập mỏi mệt, liên hồi và cần mẫn như những gì mình đã phải làm trong suốt một năm vừa qua.
Không bài học nào là miễn phí, không một nỗi đau nào là mãi mãi vậy nên, mình khóc để lớn hơn mỗi ngày, để ngày hôm sau với đôi mắt sưng húp mình biết mình sẽ phải nỗ lực nhiều hơn nữa, kiên cường hơn và tin tưởng nhiều hơn.
Lúc ôm mẹ khóc, mẹ bảo vậy có hối hận vì lựa chọn đi du học rồi xa vòng tay ba mẹ không, mình đã bảo không, vẫn luôn là thế. Ở thời điểm mình nghĩ mình thật sự tệ nhất, mình mất lòng tin ở bản thân, mình đã vượt qua được vậy thì, tại sao phải hối hận chứ.
Thành công đôi khi chỉ là khi chúng ta vượt qua được sự kỳ vọng của bản thân, với mình học cách chấp nhận, lắng nghe nhưng không bao giờ ngừng tin tưởng rằng chúng ta sẽ tốt hơn, ngày mai sẽ tốt hơn nếu chúng ta cố gắng hơn là bài học và cũng là thành công lớn nhất của mình trong suốt một năm vừa qua.
Mình không thật sự quá xuất sắc, cũng chẳng có đạt được giải thưởng gì đó lớn chỉ là mình ở một nước Mỹ xa xôi đã vượt qua được chính những áp lực quá lớn của chính bản thân, mình biết làm thế nào để cân bằng cuộc sống, để hòa hợp với những con người xa lạ, khác biệt.
Chỉ khi bước ra biển lớn, chỉ khi thật sự ở xa sự bảo bọc của gia đình, mình mới hoàn thiện hơn. Mình nghĩ, thật ra đôi khi, thành công chỉ là khi chúng ta đều tốt lên mỗi ngày, chẳng với ai cả, chỉ là với bản thân ta mà thôi.
Dù sao thì, với mình nước Mỹ luôn mang một ý nghĩa đặc biệt vì ở đó, có những con người đã và luôn yêu thương mình, vì ở đó nước mắt mình được hong khô và đơn giản là mình đã được dạy, được học thật nhiều.