Thông tin du học sinh
Ngô Quốc Bảo, cựu học sinh THPT Hermann Gmeiner, TP. Đà Nẵng.
Du học Canada chương trình lớp 11 tại Lakehead Public Schools, TP. Thunder Bay, tỉnh Ontario.
Hiện là học sinh lớp 12 tại Birmingham International Collegiate of Canada (BICC), TP. Toronto, tỉnh Ontario, Canada.
Cảm nhận du học sinh
Theo bạn thành công là gì ? …Có lẽ mỗi bạn sẽ tự có câu trả lời riêng. Có bạn sẽ cho rằng khi họ đã có tiền bạc ,vật chất hay địa vị trong xã hội hoặc là khi ta đã có được gia đình và cuộc sống thoải mái. Nhưng riêng tôi thành công không chỉ là khi dừng lại khi bạn trở nên tốt hơn, mà cơ bản là bạn chỉ cần nổ lực hơn và khiến mình trở nên tốt hơn theo từng ngày. Những tháng ngày làm một du học sinh ở Canada đã cho tôi tìm thấy nó trong chính mình. Một năm thôi nhưng với tôi đây khoảng thời gian dài hơn bao giờ hết, lần đầu tiên xa nhà đến một nơi xa xôi thật sự là không dễ dàng gì. Nơi buộc phải xa gia đình, xa bạn bè, xa những người thân để đến một nơi hoàn toàn xa lạ nơi mà không cùng ngôn ngữ, không cùng cách sống. Nó khác xa so với tưởng tượng của tôi lúc đầu mà tôi nghĩ du học không đơn giản là sáng dậy chỉ có việc đi học và sống một cuộc sống tự do như mình nghĩ. Mà thật sự những thử thách khó khăn đối với một đứa như tôi. Mỗi sáng thức dậy là hiện lên sự trống trải, cô đơn lạnh lẽo… lật đật tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi ăn vội mẫu bánh mì để còn kịp chuyến bus đến trường, hôm nào dậy trễ là xác định phải đi bộ khoảng gần 2km hơn mới tới trường học bởi chỗ gần nhà tôi không có chuyến city bus nào xuống trường, ngoài trời thì gió lạnh, không một bóng người. Chiều học về thì lại phải đứng canh school bus nếu không là sẽ được ngắm băng, tuyết âm vài chục độ c trong khoảng nửa tiếng đồng hồ mới có city bus về nhà. Sau một ngày đi học về mệt mỏi chân tay như muốn rã rời. Vì sống chung với người bản địa nên khẩu vị cũng khác và lượng thức ăn cũng khác cũng phải ráng vén tay vào nấu đồ để ăn cho qua bữa, rồi cứ thế mỗi ngày trôi qua lặp đi lặp lại như 1 vòng xoay không thể thay đổi, nó khiến thời gian dường như trôi qua một cách không thể kiểm soát được, áp lực ngày càng tăng bởi trình độ tiếng anh ban đầu của tôi không giống với mọi người. Rồi tôi dường như tự cô lập chính mình lại vì tôi cảm giác sợ và bị choáng ngợp với thế giới bên ngoài, tôi hầu như không nói chuyện với ai trong nhà cũng như trên trường. Có lúc tôi muốn bỏ cuộc muốn trở về cùng với nhà của mình. Khi bất lực nhất cũng là lúc cuộc điện thoại của bố mẹ vang lên, thấy hình bố mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt không?, cố gắng lên con nhé…, cố không được thì đây không sao cả. Nhớ ăn uống đầy đủ đừng làm cố quá sức con nhé… Lúc đấy, tôi chỉ dám trả lời, con ở đây vui và sống tốt lắm bố mẹ đừng lo, rồi viện cớ để né những cuộc gọi của bố mẹ vì không muốn thấy bố mẹ phiền lòng .Đó cũng là những lời động viên đầu tiên mà tôi nhận được và từ đó tôi có suy nghĩ phải thật thành công theo từng ngày. Thế rồi mọi chuyện cũng qua. Tôi may mắn có vài người bạn việt nam và người bạn chung nhà đã cho tôi thêm những động lực, những kinh nghiệm sống nơi xa nhà và tôi dần trở nên mạnh mẽ hơn, tập trung vào việc học hành nhiều hơn, bắt đầu từ những việc nhỏ nhất như học nghe, học nói, bỏ luôn cả các app dùng dịch thuật, từng bước từng bước một. Rồi vô tình tôi tham dự một bữa tiệc lớn tại trường, cũng là lúc tôi nhận ra đã có thể được ít nhiều cuộc trò chuyện của mọi người xung quanh và tôi có thêm nhiều người bạn hơn những người bạn đến từ nhiều quốc gia khác. Tôi tham gia nhiều hoạt động ở trường hơn, giao tiếp với thầy cô bạn bè thoải mái hơn và tôi đã nhận ra sự thành công đầu tiên của mình. Sự thành công của tôi nó đơn giản là sự cố gắng từng ngày của mình. Có lẽ đối với mọi người đây không được coi là sự thành công gì to lớn cả nhưng đối với tôi nó là sự thành công nhất mà tôi từng đạt được và tôi tự hào về nó. Cảm ơn gia đình và Trung Tâm tư vấn du học EduPath đã giúp tôi có một năm trải nghiệm cuộc sống thú vị của một du học sinh và tôi sẽ cố gắng hơn để đạt nhiều thành công hơn trên con đường này.